Anh à- cái từ mà em hay dủng cho những ai em rất rất rất mực yêu quý+ tôn kính. Và đó có lẽ là anh. Anh bước vào cuộc đời em như một cơn mộng, dù em chưa một lần trông thấy anh ngoài đời, chưa một lần được ôm chầm lấy anh. Nói thế chứ anh có tồn tại đấy nhé! Vốn không phải là một giấc mộng, anh là hoàn-toàn-có-thực. Phải! Đúng là như vậy. Nhưng anh là một-super-star, một con người mà suốt đời em không thể nào chạm tới. Có lẽ anh chỉ xuất hiện hằng đêm trong cơn mơ của em và vỗ về cho giấc ngủ.
Phải! Em yêu anh, từ năm em hiểu thế nào là đời người....[nói thế chứ em vẫn còn nhỏ lắm anh à!]....Yêu anh bằng cả một trái tim đang lớn, yêu anh bằng tất cả niềm yêu thương dành cho ai đó, bây giờ nó chỉ thuộc về anh. Rồi....không biết từ khi nào em gia nhập vào cái gọi là ảo-ảnh của một con người. Đó gọi là giữa thực và hư. INTERNET. Phải! Em đã chìm đắm vào thế giới ấy đã từ quá lâu đến nỗi, ngay bây giờ, không một ai có thể kéo em ra khỏi....Em quen rất nhìu người- có thể coi là bạn- ừ là vậy đó. Thời gian cứ trôi, trôi và trôi. Đến một ngày, em chợt nhìn lại rằng thì ra....vốn dĩ họ mơ hồ với em đến thế. Em không thể biết thêm gì ngoài cái tên được-coi-là-tiếng-anh và ngày sinh, họ ở đâu....
Hôm nay trời không mưa. Tại sao thế nhỉ? Có lẽ vì bao ngày rồi, mưa không ngừng nghĩ và đến hôm nay, nước mắt của mưa đã cạn khô, chỉ còn sót lại đôi giọt trên gò má của mưa. Ngày hôm qua, là một ngày mưa tầm tả. Em đưa tay hứng lấy những giọt nước mưa.....
và hình như từng giọt từng giọt cứ chạy ra khỏi lòng bàn tay em. Em tự hỏi nó có phải như những thứ em đang có, phải chăng nó cũng giống như mưa...chầm chậm vuột khỏi lòng bàn tay mình....Chạnh lòng giọt nước mắt em rơi.
Anh biết không? Bao ngày rồi, em vẫn như chờ đợi một thừ gì đó. Một điều mà người ta gọi là "kì diệu"....và ngày hôm qua em vẫn chờ....em đứng trong mưa, lặng lẽ và âm thầm, như để cứu lấy một thứ gì đó, cố níu kéo một cái gì đó và cố nắm lấy nó, bắt trọn lấy nó trong vòng tay mình..cứ cố mãi nhưng vẫn không thể nào nắm lấy được.
Em đứng đó. Chờ. Một chuyện tưởng chừng như đơn giàn nhưng thực sự rất khó. Em mất kiên nhẫn và mất tự chủ. Em vốn là vậy mà....không bao giờ làm được một việc gì gọi là tốt đẹp. Mưa vẫn cứ xối xả trên mặt đường và trong trái tim em. Vậy đấy!
Bỗng nhiên em chợt nhận ra càng ngày cái Nhà mà em vốn nghĩ nó rất thân thiết, rất gắn bó, vậy mà...nó đang từng ngày từng ngày đi xuống......em lại chẳng thể làm gì. em biết em vô dụng, cái gì cũng không biết. Không phải là em không mún học nhưng thực bảo em làm phần mềm này nọ thật kêu em chết còn dễ hơn. Bùn lắm chứ anh! Khi chứng kiến Nhà mìh trở nên tồi tệ, nhưng em phải làm sao đây, khi em không phải là một ai khác, em không có quyền cấm suy nghĩ cũa họ, hành động của họ, em chính là em. Và con người em vốn chẳng phải là gì trong mắt họ. Bất giác giọt nước mắt vô tình rơi xuống. Em lặng lẽ khóc. Vì có lẽ ngồi Nhà mà em yêu quý sắp tan ra thành mây khói, trở về với cát bụi.
Mưa thấm dần lên khuôn mặt em. Mưa lan tỏa khắp người em. Mặn lắm! Là nước mắt hay là mưa?....Nhưng sao lại mặn quá! Có cảm giác là vị mặn của muối....xát lên trái tim đang lớn của em.....thấm dần vào trái tim...bao bọc lấy nó...làm nó mãi mãi đau rát không bao giờ lành.....Aaa! Đau quá!.....Rát quá!.....Những giọt nước mắt cứ lăn dài, càng ngày càng nhiều, em không biết làm sao phải dừng lại. Làm sao để em không khóc nữa? Làm sao để em biết đâu là con đường em nên đi?....Làm sao?....
Đôi lúc em nghĩ em nên yêu theo một cách khác, đơn thuần và giản dị. Nhưng...đó có thực sự là em không? Khi ngày ngày chỉ yêu trong lặng lẽ....không!....Anh biết chứ! Chúng ta là những người thuộc cung Bọ Cạp, chúng ta che đậy cảm xúc của mình. em cũng vậy. Nhưng.....cái lòng yêu anh và Fah....mãi mãi em không thể nào che đậy nó được. Nó ngày ngày cứ bộc phát và lớn mạnh trong em....Lắm lúc em yêu anh vì cái này....đôi lúc lại yêu anh vì cái khác.....Uhm! Nói sao nhỉ?....Có vẻ như là tình yêu ấy em sẽ mang theo bên mình suốt quảng đường học sinh và nghiệp làm người. Có khó khắn, tình yêu ấy làm em vượt qua tất cả. Nhưng....ngay bây giờ....ty ấy lại tạm trốn vào một góc nào đó nơi trái tim yên bình của em. Nó đang trốn chạy...và em cũng vậy.....Lối thoát...em mún tìm lối thoát...nhưng con đường thì cứ chạy dài mãi...đôi chân em thì đã thấm mệt.....em phịch xuống và tìm một cái gì đó gọi là "kì diệu".....
..... .. .
Mưa ngừng. Một làn gió thoáng thổi qua. Lạnh. Sau cơn mưa. Nghe người ta bảo sẽ có cầu vồng.....Em chợt ngước nhìn bầu trời. Mây đen. Nhưng đâu đó...em thoáng thấy cầu vồng. Hay phải chăng em gọi cái đó là "kì diệu"?...Em không biết anh à! Trong khoãnh khắc em quên tất cả, em vui khi nhìn thấy cầu vồng. Cầu vồng đẹp lắm! Nó là cái đầu tiên và cũng là cái cúi cùng em nhìn thấy cầu vồng. Cầu vồng dù có xuất hiện bao nhiu lần khi cơn mưa tạnh...mãi mãi nó cũng chỉ đẹp nhức trong tim em. Bất giác.....trong em lại nổi dậy tình yêu dành cho anh và Fah...em thầm mắng nó...nó đã đi đâu trong suốt thời gian em đau đớn. Anh biết nó nói gì không? Nó nói là nó đi tìm lối thoát cho riêng em. Đến lúc ấy, em vẫn chắc chắn một đìu rằng ty này mãi tồn tại trong trái tim nhỏ bé đang lớn này của em. Mãi thuộc về em và chỉ em mới có nó. Anh có biết vì sao không? Vì nó chỉ dành cho mỗi anh và Fah. P/s: Ty ak! Ta iu ng!....
4/8/2010, 8:10 pm
DJ_Bjn spamer
Tiêu đề: Re: [Alex's blog] Ngày hôm qua...
Tiêu đề: [Alex's blog] Ngày hôm qua...
hjhj....Woa lang man ge ta..doc xong ma trai tim rung dong lun ak'.....vjet hay qua ak`....chac nguoi ban ju ma nghe duoc chac vui lam nhj~....
4/8/2010, 8:57 pm
alex thành viên chăm chỉ
Tiêu đề: Re: [Alex's blog] Ngày hôm qua...
Tiêu đề: [Alex's blog] Ngày hôm qua...
@Bin: hooh......ng tớ iu là ng mak ty của tớ cũn iu ak... bựn chắc bik là ai ak?..... dẫu sao cũn là cảm xúc thật mak....